"Thương Người lắm!"
bao lần môi mấp máy,
chưa tròn lời vì tự nghĩ: con trai!
Nên cứng cáp
uy nghiêm
không ủy mị...
Nên giữ trong lòng
dẫu lắm bâng khuâng!



MẸ ƠI!

Bao lần con dạt dào ngòi bút
nắn nót vần thơ xao xuyến: Mẹ ơi!
Thấy mênh mông và dịu ngọt ngàn lời
Sao viết mãi vẫn ý lời ngượng nghịu
Chẳng đủ bao điều... mà người đã tặng con.

Những vần thơ cứ gấp khúc nửa chừng
Ôi chín chữ ấy thôi *
mà vô cùng diệu vợi
tựa biển vô cùng
hơn cát trắng mênh mông
nhỏ nhoi quá
tay con
cô lẻ quá
thơ con
thi - từ hạn hẹp
mà tình người...
mẹ ơi!
thẳm thẳm bao la;

Trước biển hôm nay nhìn mây bay con nhớ
Nhớ đến người con thử viết vần thơ
Vẫn như cũ - ngòi bút con ơ hờ chẳng đủ
Chỉ nhấc lên rồi hạ xuống với hai từ muôn thuở lớn:
Mẹ ơi!... ->Doc them

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét