Người dưng

Người dưng đi nhớ người dưng
Ô hay! Đâu phải của mình. Lạ chưa
Vô duyên nhớ nắng, thương mưa
Tương tư cả cánh buồm trưa mua sầu
Tơ hồng cứ cuốn lấy nhau
Trời xanh sao chẳng phai màu vì ai
Tại đất rộng, bởi sông dài
Để người dưng cứ nhớ hoài người dưng
Nhủ lòng muối mặn chưa từng
Mà sao nhớ lạ nhớ lùng. Hỡi ai

Người đi phía ấy lệch ngày
Để tôi ở lại phía này lệch đêm.

(Phạm Thanh Khương)
->Doc them

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét