Người dưng gặp gỡ tình cờ
Để cho nỗi nhớ bây giờ về đâu?
Hỏi mây, mây chỉ lắc đầu
Hỏi cơn gió nhỏ âu sầu bảo không
Mình tôi thơ thẩn giữa đồng
Nhớ hình, nhớ bóng chiều đông âm thầm
Người dưng kia đã lỡ cầm
Con tim khờ dại đi lầm tim ai
Mây ơi có biết ngày mai
Người dưng nơi ấy ngày dài nhớ chi?
Vu vơ theo bóng người đi
Phố đông có một cây si thẫn thờ
Người Dưng ẩn hiện trong mơ
Gieo câu thương nhớ trong thơ mỗi chiều
Yêu thương gửi những cánh diều
Nhắn rằng ai nhớ thật nhiều ... người dưng!!
(Bài thơ của “Hoa nắng” đáp tặng Phạm Thanh Khương)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét