Thơ tặng một người



Không hiểu sao mãi chẳng thể quên
Khoảng trời trong veo đôi mắt ấy
Phút đầu tiên anh nhìn em bối rối
Gọi thu về nhóm ngọn lửa đầu tiên

Tình yêu đầu tựa sắc cỏ dịu êm
Đôi mắt yêu thương đốt lòng anh lửa cháy
Em dịu dàng như mùa thu ấy
Và đáng yêu tựa đôi mắt hay cười

Và bây giờ thì xa cách vô biên
Em đã quên? Sẽ quên? Còn anh thì sẽ nhớ
Khoảng trời năm xưa bình yên nhỏ nhỏ
Rất dịu dàng trong đôi mắt nhìn anh

->Doc them

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét